Sau buổi nhậu,

Có đôi lúc, sự trống trải đến rõ ràng. Nhường chỗ cho một loạt những thay thế thường ngày. Nói thẳng nói ra, là cảm thấy trống vắng.

Có lẽ, mất thời gian, mất cả người ngoài cuộc, để nhận ra rằng, cái giá trị nhìn thấy của những lần rong chơi, đằng sau nó: là sự bền bỉ, độ lỳ, trách nhiệm và tinh thần theo đến cùng cái mình muốn, tham vọng. Người khác làm được mình cũng làm được. Đôi khi cần đơn giản như thế, để dám từ bỏ.

Nói thật, về sức khỏe thì có sự chênh lệch vừa phải cho đến rõ ràng luôn giữa một đoàn người. Nhưng độ bền, độ lỳ thì không thể đo, không thể nhìn thấy. Trừ - những người thực sự tinh tế và sâu sắc.

Đôi lúc thế tí, vì thực ra bình thường cũng thế.

Ngày hôm nay, đọc & mỉm cười với một câu - mà lâu nay vẫn tự nhắc nhở: học tiếng mẹ đẻ cho thật tốt, kể cả biết viết văn, nhưng không sa vào những thứ điên rồ.

# Nói gì thì nói, nhạc RocK tự bản thân nó đã là một nhân cách. Lấy nó ra để dẫn chứng.

Nghe Forever:

http://www.youtube.com/watch?v=jKeqWLHl0Rk

0 nhận xét:

Post a Comment