Cách đây khoảng thời gian trên, tôi đã nói: chào thành phố Hồ Chí Minh, tôi đã đến đây.
Cái tôi của một người đàn ông 25 tuổi với khao khát thay đổi, thể hiện và khẳng định mình. Có cả cái ngạo nghễ. Cũng may, đã có sự điềm tĩnh trong suy nghĩ. Để không trở thành một thằng thanh niên điên rồ với những chất chứa và hành động kiểu bộc phát. May thật? may hay không may?
Tuổi trẻ rồi cũng sẽ qua,
cuộc chơi cũng đến lúc dừng,
chuyến đi cũng đến lúc kết thúc,
đoàn tàu Bắc Nam miệt mài chạy, cũng đến lúc dừng,
Tất cả là thế, là qui luật của cuộc chơi, người chơi là người kết thúc; đôi khi người chơi cóc có quyền kết thúc một thứ điên rồ tự dưng xuất hiện kết thúc cả người chơi.
Thế nhưng, tôi muốn nắm cuộc sống của tôi, số phận của tôi. Tôi không tin vào số phần, chỉ tin vào những kẻ lười biếng sẽ không có gì làm tích cực, cuộc sống sẽ đối đãi tốt - không về vật chất, thì cũng là tinh thần, tình cảm - với những con người biết trọng, biết nhân, biết tâm, biết học cách sống "tử tế" hàng ngày giữa bao bộn về.
Viết đôi dòng trên, nghe những bản nhạc rock ballads, ngẫm thấy vui. Sau bao lâu, từ thời blog 360 tới giờ mới tìm được một nơi để ghi lại đôi dòng, chia sẻ những kiến thức, suy nghĩ nhỏ nhoi của tôi.
Nó là niềm vui nhỏ, để mình thấy, dù nhỏ nhưng cũng tạo ra được chút giá trị cho cộng đồng. Cộng đồng - lớn lao quá - nhưng là thứ tôi luôn hướng đến. Nó cũng nằm trong cụm từ "học làm người tử tế".
Của thiên trả địa, tất cả đừng giữ chặt cho mình, chia sẻ nó cho mọi người - những người mình thấy họ xứng đáng được nhận; những người mình thấy họ dù đứng ở địa vị nào, dù xuất phát điểm thế nào, dù chẳng có gì như một ông lão, một bà cụ, một em nhỏ lang thang trên đường nắng đi "ăn xin" để sống qua ngày. Thứ tôi quan tâm nhất, là họ, trong ánh mắt của họ: thể hiện cái tâm.
Giữa dòng đời vồn vã, đua tranh. Cái tâm đã có nhiều biến thể, đa nhân cách. Nhưng tựu trung lại, may mắn, vẫn đủ để nhận ra, đâu là: quân tử, ngụy quân tử, tiểu nhân, đa nhân cách, ma tà. Cuộc đời nuôi ta lớn, con người xã hội dạy ta trưởng thành, tát vào mặt tôi, ném gạch vào đầu tôi, chăm bón cho tôi lớn.
Tôi không quên và luôn ghi nhận. Từng ngày, từng ngày cố gắng. Người có phúc phần. Nhưng những người muốn hại ta, đâm sau lưng tôi, những kẻ tiêu nhân ham lợi trước mắt sẽ bị vả xứng đáng.
Dặn mình cần điềm tĩnh, đừng nóng như hổ, đừng hoang dại như sói. Hãy là tổng hợp.
"Học làm người đàn ông có trách nhiệm"
"Học làm người tử tế"
"Học làm người đàn ông thành đạt"
"Học vì họ làm được mình cũng làm được"
"Học để khẳng định mình"
Học từng ngày để sống tốt hơn, để có một cộng đồng tích cực, những người anh em - dù ít - nhưng chân thành, sống với nhau bằng cái tâm.
[ Trọng nghĩa khí và những người anh em ]
[ Trọng nghĩa khí và những người anh em ]
[ Đi khắp vùng miền, ngắm bình minh và hoàng hôn ở nhiều nơi, để rồi vẫn cứ nhận ra điều giản dị nhất: không đâu bằng gia đình, ở nhà mình :) ]
[ Lý Tiểu Long, trích dẫn: theo thời gian, anh hùng cũng giống như người bình thường vậy, sẽ chết đi, biến mất khỏi ký ức của người khác. Khi chúng ta đang sống, hãy biết tự nhận ra bản thân và thể hiện bản thân ]
[ Lý Tiểu Long, trích dẫn: theo thời gian, anh hùng cũng giống như người bình thường vậy, sẽ chết đi, biến mất khỏi ký ức của người khác. Khi chúng ta đang sống, hãy biết tự nhận ra bản thân và thể hiện bản thân ]
Ghi chút cho đầu ngày 03 tháng 12 năm 2012,
những ngày cuối năm,
12:12AM
Phan Thế Tiến
0 nhận xét:
Post a Comment